Nhà làm nghề nên vài ngày đến phiên chợ là bố lại đi bán hàng. Có hôm đắt hàng nhưng cũng có hôm ế hàng. Hôm ế thậm chí bố phải nợ tiền gửi xe, vé chợ. Hôm nào đắt hàng bố cũng chỉ dành vài đồng lẻ để uống cốc bia cỏ, tiền còn lại bố để dành cho các con ăn học.
Mẹ có thể đánh, mắng các con nhưng bố thì tuyệt đối chưa bao giờ đánh, mắng, nói một lời khó nghe với bất kỳ đứa con nào. Đối với làng xóm, từ làng trên đến xóm dưới với ai bố cũng chan hòa, luôn là một cựu chiến binh gương mẫu.
![]() |
Cuộc sống của gia đình mình cũng như các gia đình khác, đôi khi có những phút giây ồn ào, khó khăn nhưng cũng trôi qua êm đềm cho đến ngày bố đột nhiên phải đi bệnh viện.
Bố vẫn khỏe mạnh bình thường chẳng hề ốm đau, chỉ dịp này mới bị sốt nên phải đi viện điều trị. Khi được xuất viện, bác sĩ nói bố đã ổn định. Về trưa hôm trước, chiều hôm sau bố vẫn nói chuyện bình thường với con cái, người đến chơi. Rồi tự nhiên bố lịm dần, lịm dần.
Lúc bố ra đi mọi người vẫn cứ nghĩ là bố chỉ bị cảm, một lúc nữa là bố sẽ tỉnh, bố không thể chết được. Nhưng thật đau xót là bố đã rời xa mãi mãi.
Trước đó gia đình mình không có bất kỳ điềm báo gì cho chuyện đau lòng này. Bố chết như là Tiên vậy, chết như đi ngủ, không đau đớn, không lẫn, không làm con cháu vất vả.
Các con ước mơ được đưa bố đi thăm chiến trường xưa, thắp hương ở nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn. Nhưng ước mơ ấy đã không thực hiện được nữa rồi.
Dù không được sống vui vì nhà mình còn nhiều vất vả nhưng bố thực sự đã “sống khỏe, sống có ích, và lúc ra đi thì nhẹ nhàng, sạch sẽ”, điều mà rất nhiều người mong muốn. Điều này làm chúng con được an ủi phần nào.
Trong cuộc sống khi gặp khó khăn con thường liên tưởng đến một tình tiết trong tiểu thuyết kinh điển Bố Già, khắc ghi như một bài học sống quý giá. Tình tiết này kể về giây phút Bố Già Vito Corleone mở tấm drap để nhìn mặt lần cuối con trai Soni vì bị đối thủ thanh toán. Mặt ông lạnh tanh, bình thản: bọn nó đã làm con tôi thế này đây, rồi ông nhẹ nhàng kéo tấm drap lại.
Con thuộc nằm lòng tình huống này để mỗi khi đối mặt với khó khăn con luôn bình tĩnh. Và thực tế đời con cũng gặp nhiều khó khăn, những lúc đối diện khó khăn con lại hình dung ra nét mặt của Bố Già lúc đó để bình thản đón nhận. Nhưng khi bố mất đột ngột thì con thực sự sốc, chẳng thể nào bình thản được.
Cuộc sống thật nhiều bất trắc, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Nhưng đứng trước cái vô thường và bất trắc ấy, con lại nhớ đến lời bố dạy là phải luôn lạc quan.
Bố luôn cất cao lời hát “Vì nhân dân quên mình, vì nhân dân đấu tranh anh em ơi…” vào mỗi buổi sớm mai thức dậy. Khi phải đi bệnh viện, bố vẫn coi như là đi ra trận, nếu có chết thì coi như hi sinh, không có gì nặng nề. Và bố luôn sống hết mình, sống như một người chiến sĩ kiên trung vì mọi người, vì quê hương đến giây phút cuối cùng.
“Người chết cái nết để lại”, "Bố cháu chết để đức cho các con" - nhiều người đã nói vậy với chúng con. Bố ra đi để lại bao niềm tiếc thương cho gia đình, làng xóm. Ai cũng tiếc thương một tấm lòng nhân hậu, cả đời vì gia đình, họ hàng, làng xóm.
Có người nói “Ông ấy sống tốt thế, đức độ thế mà chết nhanh vậy. Tôi là người ngoài mà còn xót xa”. Bố vì các con, vất vả đến giây phút cuối cùng mà không hề đòi hỏi ở các con điều gì, cả đời chưa lúc nào thanh thản. Đám tang của bố là đám tang có số người đi đưa đám đông nhất làng từ trước đến nay dù bố chỉ là một người nông dân bình thường. Chỉ điều đó thôi cũng đủ nói nên đức độ của bố.
Hôm nay đang trên đường đi, con chợt nghe được bài hát Tình chacủa Ngọc Sơn. Lời ca sao mà da diết: “Tình cha ấm áp như vầng thái dương. Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn. Suốt đời vì con gian nan. Ân tình đậm sâu bao nhiêu. Cha hỡi cha già dấu yêu…”. Tự nhiên nỗi nhớ bố lại ùa về làm lòng con thổn thức, nước mắt cứ thế tuôn rơi, con phải tấp xe vào vệ đường một lúc rồi mới đi tiếp được.
Bố ạ, bố con mình “lớp cha trước, lớp con sau” đều đã và đang tận hiến cho đời. Nghĩ về bố, các con lại tự răn mình phải sống tốt hơn. Bọn con không dám mong được như bố là “khi mất đi có được những giọt nước mắt trong sáng, thánh thiện nhỏ xuống bộ xương trắng của mình” nhưng chúng con luôn noi theo bố, luôn tận hiến cho đời.
Tất cả các con của bố đều là những người nhân hậu, tử tế. Các con cháu của bố đã, đang và sẽ cố gắng sống được như bố đã từng sống. Ở nơi xa, bố hãy yên lòng, bố kính yêu của chúng con nhé.
Phạm Anh
Mời độc giả gửi bài viết chủ đề "Cha mẹ trong tim tôi" về địa chỉ email: [email protected]. Các bài viết phù hợp sẽ được đăng trên VietNamNet. Trân trọng! |
Bố tôi không bao giờ đánh mắng các con. Mặc dù thời chúng tôi còn nhỏ, bố rất hay uống rượu say, có thể gọi là nát rượu.
" alt=""/>Ngày cha ra đi, cả làng thương xótChồng tôi làm về công nghệ thông tin nên anh mắc cái “bệnh” mà những ông IT thường hay bị, đó là “nghiện game”. Anh có thể ngồi liên tục từ chiều hôm trước đến chiều hôm sau trước cái màn hình máy tính để chơi game mà không hề biết mệt.
Ngày xưa lúc mới quen, ngay cả khi đi chơi với tôi, thỉnh thoảng anh ấy lại lôi điện thoại ra hì hụi bấm bấm, lắc lắc, nhiều lúc say mê đến mức chả thèm để ý đến người yêu đang nói gì, làm gì bên cạnh. Có lần tôi bực quá, giận dỗi bỏ đi thì anh lại mải mốt đuổi theo, xin lỗi này nọ. Tôi bắt anh hứa khi ở bên tôi thì không được dán mắt vào cái điện thoại để chơi game như thế nữa, phải “cai” game. Anh nhìn tôi thỏ thẻ bảo anh không hứa được vì như thế là sẽ dối tôi, lừa tôi. Anh chỉ có thể hứa sẽ hạn chế mà thôi. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó khổ sở đến tội nghiệp và lời bộc bạch thật hết sức của anh, tôi lại mủi lòng.
Ngoài nghiện game thì anh là một người khá tốt, dịu dàng, ân cần, quan tâm, lo lắng cho người yêu. Sau lần anh hứa khi đi chơi với tôi sẽ không cắm mặt vào điện thoại chơi game nữa thì quả thật anh có thực hiện được. Tôi biết đã là con người thì không ai có thể hoàn hảo 100%, quan trọng là ý chí, quyết tâm khắc phục nhược điểm, cải thiện bản thân. Khi thấy anh có những thay đổi tích cực như thế, tôi đã hi vọng sau này có ngày anh sẽ “cai” được game hoàn toàn. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm.
Năm nay là cái tết đầu tiên sau khi tôi kết hôn. Tôi mong làm mọi việc thật tốt để gây ấn tượng, lấy lòng nhà chồng. Công việc cuối năm bận rộn, lại phải lo sắm sửa chuẩn bị Tết hai bên nội ngoại, cộng thêm đang bầu bí ở tháng thứ 6 khiến tôi lúc nào cũng trong trạng thái stress, căng thẳng kinh khủng.
Áp lực công việc, áp lực vai trò của con dâu mới trong nhà, áp lực sắp làm mẹ dồn nặng cùng một lúc, tôi hi vọng chồng sẽ ở sát cánh ở bên chia sẻ mọi khó khăn. Nhưng hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Sau khi lấy nhau, anh vẫn không cai được game mà lại có xu hướng ngày càng nặng thêm. Hồi yêu, tôi nói thì anh còn nghe, giờ thì anh nghe tai này, cho ra tai kia. Anh gần như bỏ mặc tôi loay hoay với đống việc cao ngất.
![]() |
Hóa ra lúc tôi gọi điện nhờ chồng đi lấy lễ, anh đang chơi game, vợ nói gì cũng à ừ cho qua rồi mải chơi, quên luôn lời vợ dặn (Ảnh minh họa) |
Hôm vừa rồi, tôi phải ở lại giải quyết công việc đến tối muộn, không kịp đi lấy lễ đã đặt sẵn để hôm sau cúng ông Táo, nên gọi điện cho chồng. Yên tâm vì chồng nhận lời nên tôi tắt chuông điện thoại để tập trung làm việc. 10 giờ đêm, tôi mới về đến nhà. Vừa bước chân vào cửa, mẹ chồng đã hỏi sao lại về muộn như vậy, gọi điện không nghe, lễ lạt đã đặt đâu… Tôi ớ người. Hóa ra lúc tôi gọi điện nhờ chồng đi lấy lễ, anh đang chơi game, vợ nói gì cũng à ừ cho qua rồi mải chơi, quên luôn lời vợ dặn.
Đang mệt mỏi vì cả ngày làm việc căng thẳng, cơm nước vẫn chưa ăn, vừa về nhà đã bị mẹ chồng tra hỏi, trách móc, tôi ức chế đến phát khóc.
Đêm đó chồng tôi đã van nài xin lỗi, hứa sẽ không tái phạm, thế nhưng tôi chẳng còn mấy niềm tin. Tôi thực sự không hiểu mấy cái trò game online hay offline gì đó có gì hay ho mà chồng tôi suốt ngày cắm mặt cắm mũi vào hết điện thoại lại laptop, bỏ mặc vợ bầu bí với một đống những việc phải làm khi Tết sắp cận kề. Thật đáng ghét!!! Tôi ước gì mấy cái trò game giếc đó biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian để những bà vợ như tôi khỏi phải khổ sở.
(Theo Dân Việt)
" alt=""/>Chồng chỉ chơi game, mặc vợ lo Tết"Người dân Mỹ có thể trông cậy vào Tổng thống Trump sử dụng quyền hành pháp của mình ngay từ ngày đầu tiên để thực hiện những lời hứa mà ông đã đưa ra trong chiến dịch tranh cử", Karoline Leavitt, người phát ngôn của Trump, cho biết.
Cụ thể, chính quyền mới sẽ đẩy nhanh cấp phép khoan dầu trên các vùng đất liên bang và mở lại kế hoạch khoan dầu 5 năm ngoài khơi. Trong 3 năm đầu nhiệm kỳ của chính quyền Biden, thời gian trung bình để phê duyệt giấy phép khoan dầu trên đất liên bang và đất của người da đỏ là 258 ngày, tăng so với mức trung bình 172 ngày trong nhiệm kỳ đầu của Trump.
Vì vậy, tổng thống đắc cử có kế hoạch đẩy nhanh việc phê duyệt các giấy phép đang chờ xử lý, tổ chức các đợt đấu giá khai thác thường xuyên hơn và tập trung vào các khu vực có tiềm năng dầu mỏ cao.
Trong một hành động mang tính biểu tượng, ông Trump sẽ tìm cách phê duyệt Đường ống Keystone. Dự án vận chuyển dầu thô của Canada đến Mỹ này từng là điểm nóng về môi trường và đã bị dừng sau khi ông Biden hủy một giấy phép quan trọng ngay ngày đầu tiên nhậm chức.